9G Genius
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

ngày hạnh phúc nhất

Go down

ngày hạnh phúc nhất Empty ngày hạnh phúc nhất

Bài gửi by gianggiangonline Sat Nov 13, 2010 9:34 am

Ngày hạnh phúc nhất

Mọi việc bắt đầu rất ngẫu nhiên.

Khi mới rời trường đại học, tôi vào làm hành chính ở một công ty nhỏ. Công việc ban đầu đối với tôi khá nhàm chán, khác hẳn với những thú vị mà tôi thường tưởng tượng ra khi còn đi học.

Nhưng rồi tôi phát hiện ra một điều: Phòng làm việc của tôi có một cửa sổ lớn hơn hướng ra phố. Tôi thường đứng ở cửa sổ, nhìn xuống dãy phố đông đúc phía dưới cho đỡ buồn. Có lần khi tôi đứng ở cửa sổ, một người phụ nữ đi dưới đường bỗng ngẩng lên và nhìn thấy tôi. Theo phản xạ, tôi vẫy tay.

Tôi thấy hơi buồn cười khi người phụ nữ đó cứ nhìn theo, dường như cố nhớ xem tôi có phải là một trong số những người cô ấy quen hay hok.

Và thời điểm đó bắt đầu thời gian hạnh phúc của tôi. Khi mọi việc hok trôi chảy, tôi đứng ở cạnh cửa sổ và vẫy tay với những người đi đường ngẩng nhìn lên. Ánh mắt dò hỏi và ngạc nhiên của họ làm tôi thấy vui và bớt stress.

Mấy đồng nghiệp trong phòng cũng thấy thú vị với việc tôi làm. Họ đứng ở một cửa sổ khác, quan sát những phản ứng mà tôi nhận được, rồi cũng cười.

Giờ tan tầm là thời điểm ngộ nhất. Giao thông tắc nghẽn nên nhiều xe bus và ô tô cũng dừng lại dưới đường, và tôi cố thể vẫy tay với rất nhiều người.

Chẳng bao lâu sau, có một nhóm nhân viên trên xe bus của một hãng nào đó cứ đi qua công ty tôi hằng ngày, và ai cũng nhìn lên lúc tôi vẫy tay.

Có rất nhiều người vẫy tay lại. Một người lái xe taxi có cái đèn nhấp nháy màu vàng. Một người phụ nữ hay đi đón con. Nhưng "nhóm bạn" yêu thích của tôi chính là chiếc xe bus chở nhân viên luôn đi qua vào lúc 16h40. Chiếc xe đó chở một số người nhất định, nên họ trở thành "những người bạn thân qua cửa sổ" của tôi.

Sau một thời gian, việc vẫy tay trở nên nhàm chán, nên tôi tìm cách cải thiện hành động của mình. Tôi làm những tấm bìa lớn ghi "Xin chào!", hoặc "Cười lên!", hoặc "Chúc một ngày vui vẻ!" và dán lên cửa sổ khi đứng vẫy tay. Rất nhiều người đi đường bắt đầu chỉ tay lên chỗ tôi đứng và mỉm cười.

Vào thời điểm đó, công ty tôi có chính sách cắt giảm nhân viên. Nhiều người sẽ mất việc, và ai cũng cảm thấy buồn chán.

Trong một lần ở lại công ty đến tối muộn, tôi nhìn thấy một cái áo khoác cũ màu đỏ đầy bụi ở góc phòng. Tìm thêm một ít bông, tôi khâu viền vào cổ chiếc áo khoác rồi dựng một ông già Tuyết bằng bìa, tay cầm tấm biển ghi "Hãy ngoan từ giờ đến Giáng sinh nhé!".

Ngày hôm sau, các đồng nghiệp cùng phòng tôi được một trận cười thả cửa, và ko khí đỡ căng thẳng hơn nhiều.

Đến chiều, vị quản lý bước vào phòng tôi, nhìn thấy ông già Tuyết. Ông ấy lắc đầu rồi bước ra ngoài.

Tôi bắt đầu cảm thấy có vấn đề. Vài phút sau, điện thoại của tôi rung lên và vị quản lý gọi tôi sang phòng ông.

- Mike - vị quản lý nói, trong khi tim tôi đập thình thịch, e rằng mình sẽ là nhân viên bị cắt giảm tiếp theo - Việc cắt giảm nhân viên làm cho mọi người đều khó mà vui vẻ được. Rất cảm ơn cậu đã đem nụ cười đến khi tất cả chúng ta đều cần nó.

Nhiều ngày tiếp theo đó, tôi vẫn giữ thói quen đứng ở cửa sổ vẫy tay, nhất là với chiếc xe bus quen thuộc.

Vài tháng sau đó, tôi dự định kết hôn. Gần một tháng trước ngày cưới, tôi treo một tấm bìa lên cửa sổ, có ghi: "25 ngày nữa là đến đám cưới". Cứ như thế, hôm sau là "24 ngày nữa ..."... Lúc đầu, những người trên chiếc xe bus quen thuộc chỉ nhún vai. Về sau, tôi thấy lần nào đi qua họ cũng nhìn lên với vẻ hồi hộp.

Nhưng gần đến ngày cưới, một số dự định bị thay đổi và tôi phải nghỉ phép hai tuần, lùi đám cưới lại. Tôi đã hok biết rằng trong thời gian tôi nghỉ phép, các đồng nghiệp đã thay tôi đính những tấm bìa khác lên cửa sổ, thông báo rằng "Đám cưới hơi muộn".

Vào ngày đầu tiên tôi đi làm sau khi kết hôn, đúng vào lúc 4h40 chiều, chiếc xe bus quen thuộc đi qua, và trước sự ngạc nhiên của tôi, mọi người chăng một tấm băng - rôn to, có ghi: "Chúc mừng đám cưới!". Tôi vẫy tay với họ, thấy mắt mình bỗng nhiên ướt. Các đồng nghiệp của tôi nói rằng trong suốt thời gian đám cưới trì hoãn, ngày nào những người trên xe bus cũng chăng tấm băng rôn đó, rồi hok thấy tôi, họ lại cuộn lại và hôm sau lại đem tới...

Chắc chắn mỗi người chúng ta đều có một phần trẻ thơ, một phần dành cho những nụ cười ở bên trong mình. Có thể chúng ta hok biết trước được phần dành cho nụ cười đó có thể tạo nên những điều kỳ diệu nào. Trong suốt 8 tháng, tôi đã để mình được vô tư như một đứa trẻ, và những người trên xe bus hẳn cũng vui với những nụ cười mà tôi đem lại cho họ, nên trong ngày vui nhất của tôi, họ đã dành riêng một lời cảm ơn.

Đã nhiều năm trôi qua kể từ ngày mà tôi kết hôn, nhưng mỗi lần kỷ niệm đám cưới, tôi luôn nhớ đến món quà đặc biệt mà rất nhiều người hok quen đã tặng cho tôi.

dien dan mua ban |
cong nghe |
tin tuc cong nghe
gianggiangonline
gianggiangonline
Tổ viên
Tổ viên

Tổng số bài gửi : 7
Gold : 19
Danh tiếng : 0
Join date : 13/11/2010

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết